Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Uổng Công Tính Kế


Phan_35

Chương 69:​

 Tiểu Ly nghe mà sửng sốt, sau đó mở to hai mắt vội vàng hỏi: "Có phải là tỷ ấy về quê rồi không? Tỷ ấy đi gặp cha mẹ rồi sao?!"

 Trần Ngộ Bạch im lặng than thở trong lòng, đầu ngón tay nhẹ vuốt qua đôi má đỏ bừng của nàng, khẽ gật đầu.

 "Đúng vậy, nàng ta đi gặp cha mẹ của hai người rồi."

 Mặc dù Tiểu Ly đã sớm được Tần Tang báo trước, là gặp mặt thông báo, trong lòng đã âm thầm chuẩn bị, nhưng vừa chợt nghe, nàng vẫn thương tiếc và đau lòng, thất vọng lẩm bẩm nói: "Tỷ ấy đi trước thật rồi. . . . . . Ta cũng rất muốn trở về! Tỷ ấy thật không đợi ta sao?! Có phải vì người tỷ ấy thích cưới người khác, tỷ ấy quá đau lòng mà đi trước hay không?"

 Trần Ngộ Bạch "ừ" một tiếng, nhẹ giọng đáp: "Chắc là như vậy."

nói vậy, Tiểu Ly liền có thể thông cảm hiểu được, thở dài phiền muộn nói: "Cũng đúng, nếu người mà cưới người khác, nhất định ta cũng không muốn đợi ở đây."

 "Ta sẽ không cưới người khác," Trần Ngộ Bạch nghiêm mặt nói: "Có muốn cũng sẽ tìm kẻ ngốc như nàng, bộ dễ lắm sao?"

 Quả nhiên Kỷ Tiểu Ly bị lời này của hắn dời sự chú ý, nhíu mày bất mãn chất vấn: "Chẳng lẽ người cưới ta chỉ vì ta ngốc sao?"

 Người trả lời rất nghiêm túc: "Nếu không thì vì sao? Trừ ngốc ra, nàng có chỗ nào hơn người đâu?"

 Kỷ Tiểu Ly tức giận!

 Sao có thể vậy chứ!

 Nàng tức giận muốn dùng sức phản bác lời hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui —— hình như. . . . . . thật không có.

 Nàng nhụt chí không thôi xoay người dựa vào trên gối, buồn bã nghiêm mặt không lên tiếng.

 Trần Ngộ Bạch không tiếng động thầm cười ha hả, ôm nàng trở về, nhét vào trong lòng, chọc cho nàng sắp khóc, rồi mới thấp giọng cười nói bên tai nàng: "Được rồi được rồi. . . . . . Nàng có ngốc hơn ta cũng đã cưới. . . . . . Ta thích nàng ngốc, được chưa?"

 Kỷ Tiểu Ly nghe "Ta thích nàng" thì lỗ tai liền dựng thẳng lên, mặc dù là "Thích nàng ngốc", nàng cũng thấy thật vui vẻ, được hắn ôm đặt lên đầu gối, nàng nói lời thấm thía răn dạy hắn: "Nếu không vì người, ta đã có thể cùng Tần Tang tỷ tỷ trở về gặp cha mẹ. Đều bởi vì người, ta mới bị tỷ ấy bỏ lại! Người còn bày đặt ghét bỏ ta sao?"

 "Phải phải phải, " Trần Ngộ Bạch liên tục ừ à, "Đa tạ phu nhân."

 Lúc này Kỷ Tiểu Ly mới hài lòng, cười tủm tỉm gật đầu.

 Mấy ngày nay nàng lại cao thêm một chút, trên mặt bớt đi tròn trịa trẻ con, lộ ra vẻ xinh đẹp trơn bóng dễ chịu của thiếu phụ trẻ tuổi, trong nắng sớm, nàng ngồi trên đầu gối hắn, áo ngủ chưa thay, lại vẫn xinh đẹp như tiên nữ trong tranh, nhìn mà nhất thời Trần Ngộ Bạch mê say.

hắn nhớ tới gương mặt như hoa đào của Tần Tang lúc sắp chết, trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi, lời "Đa tạ" kia, là hắn nghiêm túc.

 Đa tạ nàng, đã ở lại vì ta.

hắn ôm người vợ xinh đẹp vào lòng.

 Kỷ Tiểu Ly nhận thấy hôm nay cảm xúc của hắn hơi khác thường, sợ hắn đau lòng lo lắng, nàng dùng sức ôm lại hắn, trấn an: "Từ nhỏ cha ta đã dạy huynh muội chúng ta phải hết lòng thực hiện lời hứa, chuyện ta đã đồng ý với người, nhất định ta sẽ thực hiện, ta sẽ dẫn người cùng đi gặp cha mẹ ta. . . . . . Nhất định bọn họ cũng rất muốn gặp người. Người đừng lo lắng, chỉ cần người không cưới người khác, ta sẽ không bỏ người lại!"

thật đúng là lời thề son sắt —— Trần Ngộ Bạch dở khóc dở cười, phiền muộn ngập lòng đều bị lời thề son sắt này của nàng đuổi chạy.

 "Khi nào thì chúng ta đi?" Tiểu Ly vẫn thực quan tâm đến vấn đề này.

 Nhưng Trần Ngộ Bạch không thể trả lời nàng. Yên lặng ôm nàng một lát, hắn bỗng nói: "Sáng sớm mgày mai nàng theo ta đưa một người rời thành, sau đó chúng ta đến phủ Trấn Nam Vương —— về nhà mẹ nàng, được không?"

 "Được!" Tiểu Ly quả nhiên vui vẻ hẳn, thoáng cái liền quên phiền muộn mới vừa rồi, lại hỏi: "Chúng ta tiễn ai vậy?"

 ". . . . . . một người quen cũ." Trần Ngộ Bạch đưa tay bịt mắt nàng, "Được rồi, đừng nói nữa, nằm với ta một lát."

hắn lộ vẻ mỏi mệt, Tiểu Ly nhìn ra được, vội vàng từ trên người hắn đứng dậy, hiền lành sửa sang lại giường, săn sóc đỡ hắn nằm xuống. Chỉ là nằm xuống chưa bao lâu, Trần Ngộ Bạch vừa nhắm chợp mắt, hô hấp nàng đã đều đặn, rút vào ngủ say trong lòng hắn.

 Khóe miệng của quốc sư đại nhân đang chợp mắt cong lên, ôm cho cô vợ nhỏ xinh chìm vào giấc ngủ trong lòng càng thêm thoải mái.

 Kỳ thật cũng không phải là hắn trêu nàng, hắn quả rất thích nàng ngốc.

 Trong thiên hạ này có biết bao người thông minh, đầu óc nhanh nhạy, mưu tính sâu xa, đến cuối cùng cũng chỉ là uổng công tính kế. Chính bản thân hắn, bói toán đoán mệnh đứng đầu thiên hạ, thì sao chứ? Người trong lòng hắn. . . . . .cũng là kẻ ngốc.

 **

 Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Ngộ Bạch mang Tiểu Ly đến cửa thành, chờ chưa bao lâu, đôi bích nhân (nam nữ đẹp đôi) chấn động Kinh thành bảy năm trước đang phóng ngựa song song đến, hai người đều mặc áo tím, ngồi trước người Cố Minh Châu là một bé trai mặt mày linh hoạt, Mộ Dung Lỗi chở theo túi hành lý màu tím, theo hình dạng, bên trong là một cái hộp vuông vuông thẳng thẳng.

 Trần Ngộ Bạch liếc mắt, im lặng cúi đầu.

 "Tiểu Ly." hắn quay đầu nhẹ giọng gọi.

 Kỷ Tiểu Ly chờ đợi trong kiệu sắp ngủ, nghe phu quân gọi, vội vội vàng vàng bò ra, đạp phải làn váy thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Trần Ngộ Bạch bất đắc dĩ với tay đỡ nàng.

 Cảnh tượng chật vật lại buồn cười này, bé trai trước người Cố Minh Châu cười "Ha ha ha ha ha ha" ầm lên.

 Rét đậm sáng sớm vốn thật sự ép người thêm đau lòng, lúc này lại náo nhiệt hẳn lên.

 Cố Minh Châu cúi đầu răn dạy đứa con trai nghịch ngợm, nhưng chính nàng cũng hơi nở nụ cười, Đại hoàng tử trang nghiêm bên cạnh cũng buông lỏng vài phần.

 Trần Ngộ Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đỡ phu nhân đứng vững cũng không xong của nhà mình, giúp nàng đứng dậy, hắn chỉ vào người cưỡi ngựa rồi nói với nàng: "Đây là Đại hoàng tử điện hạ, ngày nàng xuất giá hắn cũng từng đến đưa dâu, coi như là người nhà bên mẹ của nàng."

 Ánh mắt Trần Ngộ Bạch dừng ở túi hành lý trên lưng Đại hoàng tử, đứng trước mặt nàng, cất cao giọng nói: "Nếu về sau ta khi dễ nàng, Đại hoàng tử điện hạ sẽ làm chủ cho nàng."

 Kỷ Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn người trên lưng ngựa kia, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn âm trầm, tràn đầy ngạo nghễ, vừa nhìn liền biết khó sống cùng, nàng khéo léo từ chối: "không cần. . . . . . Ta có người nhà bên mẹ rồi." Nàng nhỏ giọng nói với phu quân nhà nàng: "Võ công của cha và ca ca ta tốt lắm, người quên rồi sao? Lần trước bọn họ đánh người rất thảm mà."

 Người ở đây đều rất thính tai, nghe rõ ràng rành mạch. Cố Minh Châu cười xoay mặt đi, Mộ Dung Lỗi cũng nhịn không được hơi thở dài, có chút bất đắc dĩ trầm giọng nói: "Tóm lại về sau có việc, ngươi có thể tới tìm ta. . . . . . Ta nhất định sẽ cố sức giúp đỡ."

 Kỷ Tiểu Ly cũng không biết đây là hứa hẹn hiếm có đến mức nào, nghe mà không phản ứng, bên cạnh đã có người cất giọng cười nói: "Đại hoàng tử điện hạ nghiêm túc như vậy, quốc sư phu nhân thật không còn gì phải lo nữa rồi!"

 Giọng nam trong trẻo chứa đầy ý cười dịu dàng, tất cả mọi người đều quen thuộc, dùng ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo bào xanh đeo trường kiếm nhảy xuống từ trên lưng một con ngựa trắng, vỗ nhẹ chuôi kiếm lên mông ngựa, con ngựa trắng kia liền nhấc chân chạy thẳng ra ngoài thành.

 Lý Vi Nhiên ôm quyền chào mọi người, cười hỏi: "Các vị có mặt đầy đủ như thế, là có việc gì quan trọng sao?"

hắn cười đắc ý phấn chấn đến như vậy, lòng mọi người càng thê lương, đều yên lặng. Chỉ có Kỷ Tiểu Ly và Nhóc cứng đầu là hồn nhiên không biết, một nhàm chán đứng túm tay áo phu quân, một xoay đến xoay đi trước người mẫu thân, đều ngây thơ hoạt bát.

 Mộ Dung Lỗi không khỏi với tay đè lên hành lý trên lưng, tay hắn vừa động, Lý Vi Nhiên liền nhìn qua, nhưng đây chỉ là một túi hành lý mà thôi, hắn vẫn không phát hiện có gì dị thường.

 Lúc này trong thành lại truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, hắn cười với mọi người, lắc mình rời đi, tránh vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

 Tiếng vó ngựa hỗn độn từ xa tiến, đi đầu là Lục hoàng tử xinh đẹp vung cây búa nhỏ xinh đẹp, ghìm cương ngừng ngựa, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của hắn tràn đầy hưng phấn: "Đại ca? Quốc sư? Sao các người đều tụ tập ở đây?" hắn nghi ngờ hỏi, lại nhìn đến Kỷ Tiểu Ly, liền nháy mắt với nàng mấy cái.

 Bộ dáng hắn nháy mắt thật giống mấy cô nương đứng ở cửa Thiên Hương lâu liếc mắt đưa tình, Tiểu Ly cười tủm tỉm nhìn, có người lại không vui vẻ, bình tĩnh tiến lên một bước chắn trước mặt nàng.

 Mộ Dung Lỗi đứng bên cạnh thản nhiên đáp: "Bọn ta đưa một người quen cũ ra khỏi thành. Tiểu Lục đệ đang làm gì thế?"

 "Ha!" Lục hoàng tử điện hạ hớn ha hớn hở: "Mọi người không biết đâu! Hôm qua Lý gia ở Hán Trung đón dâu, chú rể lại bỏ chạy! Ha ha ha! Tịch Nguyệt công chúa như bị sét đánh ấy! Xấu hổ lẫn giận dữ! Khóc đến hôn mê! Ha ha ha ha! Phụ hoàng lệnh cho đệ truy bắt đưa Lý Vi Nhiên vào cung hỏi tội! Ha ha ha ha ha!"

hắn kể thật hấp dẫn, mọi người lại đều yên lặng, tươi cười vui vẻ phấn chấn của hắn dần dần cứng lại, cuối cùng mất mặt cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi, hỏi: "À việc này. . . . . . Mọi người có nhìn thấy Lý Vi Nhiên không?"

 Nhóc cứng đầu cất giọng trẻ con trong trẻo: "Thấy!"

 "Ở đâu?!" Lục hoàng tử điện hạ hưng phấn hỏi!

 Cố Minh Châu âm thầm nhéo con trai một cái, Nhóc cứng đầu lập tức ngậm chặt miệng. Quốc sư vẫn trầm lặng bỗng chỉ ra ngoài thành, "Áo xanh ngựa trắng, vừa ra khỏi thành."

 "A!" Lục hoàng tử mở to đôi mắt xinh đẹp!

 Ra khỏi thành rồi sao?

thật đáng ghét!

 Bão cát ngoài thành lớn như vậy, đuổi theo sẽ thật bẩn thật vất vả!

 Lục hoàng tử điện hạ xinh đẹp mất hứng phụng phịu, vung búa nhỏ, thét to rồi cùng nhóm thủ hạ đuổi ra ngoài thành.

 Vó ngựa nhấc lên bão cát tung trời, Lý Vi Nhiên bước ra từ hẻm nhỏ.

 "Ngươi đào hôn?!" Trần Ngộ Bạch nhíu mày hỏi bạn tốt.

 "Chưa từng." Lý Vi Nhiên nghiêm mặt, "Ta chưa hề đồng ý cưới Tịch Nguyệt công chúa." hắn nói xong, ánh mắt dừng lại trên mặt Kỷ Tiểu Ly, như đang nhớ tới ai, mặt dịu dàng thêm vài phần, mỉm cười.

 "Vừa rồi xin đa tạ." hắn nói với Trần Ngộ Bạch, "không biết lúc này quốc sư đại nhân có rảnh rỗi không? Bốc một quẻ thay ta có được không?"

 "Ngươi. . . . . . Muốn tìm người?" Trần Ngộ Bạch thấp giọng hỏi.

 Nam tử áo xanh mỉm cười, nhẹ nhàng nhã nhặn, dịu dàng như ngọc.

 "Đúng!"

 "không cần nữa!" Đại hoàng tử bỗng trầm giọng quát, giơ tay ném ra một thứ.

 Nội lực của hắn mạnh mẽ, vật kia bay tới với lực không nhỏ, Lý Vi Nhiên lại thoải mái bắt lấy, sắc mặt như thường.

 Khi hắn tập trung nhìn vào vật bắt được trên tay, sắc mặt lập tức xấu đi!

 Là chủy thủ Kỳ Lân mà hắn tặng cho người yêu trong lòng.

 "Tần Tang nhờ ta gửi lại cho ngươi ——" Mộ Dung Lỗi lạnh giọng chậm rãi nói: "Dứt tình đoạn nghĩa, vật về chủ cũ. Sau khi từ biệt, từ nay về sau, giang hồ mất bóng!"

 Võ Lâm Minh Chủ trẻ tuổi, lúc này trên gương mặt anh tuấn đã không còn mỉm cười, mặt mày tối đen, lạnh lùng không thôi: "Nàng đi đâu?"

 Mắt tím của Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, không nói một lời ghìm cương xoay ngựa.

 Lý Vi Nhiên biết Mộ Dung Lỗi không muốn nói, nhất định hỏi cũng không được gì. Nhưng hắn lại nhìn hành lý trên lưng người đã đi xa, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy tuyệt không thể để hắn ta rời đi!

 Nhưng nguyên do là gì? Bản thân Lý Vi Nhiên cũng không rõ.

 Trong lòng nghi ngờ khó hiểu, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, bóng ma nghi hoặc lướt qua trong lòng, nhưng khi hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kỷ Tiểu Ly, nghĩ rằng tuyệt đối là không thể!

 Trong tích tắc, lòng Lý Vi Nhiên cực loạn, cực kỳ khủng hoảng khó hiểu, rõ ràng hắn nhận thấy có gì đó cực kỳ quan trọng đang rời xa hắn, cả đời không quay lại nữa.

 Nhưng đó là gì?!

 Tim chợt nhói, hắn đoạt ngựa của Trần Ngộ Bạch, xoay người mà lên!

 "Ngươi đi đâu?" Trần Ngộ Bạch hỏi.

 "Đại hoàng tử đi đâu?!" Mặc dù không biết vì sao, nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn đuổi kịp Mộ Dung Lỗi.

 ". . . . . . Hán Trung." Trần Ngộ Bạch thấp giọng đáp.

 "Hán Trung. . . . . . Ta cũng nên quay về Hán Trung rồi!" Lý Vi Nhiên nhếch mày cười nói.

 Có người từng cùng hắn ước hẹn dưới trăng đêm bên hồ Giã Nam, hắn đến nơi đó chờ nàng.

Chương 70:​

 Thoáng cái, một đám người tan sạch sẽ, rãi ra các hướng. Chỉ chừa vợ chồng quốc sư đại nhân ở lại.

 Quốc sư đại nhân nhìn bạn tốt đơn thân độc mã rời đi, nghĩ rằng về sau, cho dù hắn ta chạy đến chân trời góc bể, cũng chỉ có thể cô đơn chiếc bóng, trong lòng khó tránh vài phần lưu luyến.

 Nhưng trong lòng Quốc sư phu nhân chỉ nghĩ: hôm nay thật lạnh, tiễn bước mọi người xong chúng ta còn không trở về sao?

 Nhưng hai ngày nay bộ dạng phu quân nhà nàng luôn nặng nề, mất hứng, giờ phút này Tiểu Ly vô cùng hiểu biết, không quấy rầy hắn, chỉ yên lặng đứng cùng hắn.

 Gió bắc rét đậm, lạnh lẽo thổi vào ống tay áo nàng, sau khi Trần Ngộ Bạch lấy lại tinh thần, thương tiếc không thôi, nắm bàn tay rét lạnh của nàng vùi vào lòng bàn tay mình, ấm giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

 "đi đâu? Về nhà mẹ ta sao?" Nàng vui vẻ hẳn, hỏi hắn.

 Chỉ một chút việc nhỏ là có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ, lúm đồng tiền thản nhiên, hai tròng mắt trong suốt, thật tốt. Trần Ngộ Bạch nhìn gương mặt như tiên này, phiền muộn trong lòng đều hóa hư không.

 "Ừ." Quốc sư đại nhân lộ ra tươi cười đã nhiều ngày không thấy.

 **

 Hôm qua phủ Quốc sư đã phái người đến thông báo, phủ Trấn Nam Vương biết hôm nay bọn họ sẽ đến, sáng sớm cũng đã chuẩn bị rồi.

 Kỷ Bắc đã đóng tại biên quan, không có ở nhà; hôm trước Kỷ Nam vừa tiếp quản hai mươi vạn đại quân thắng trận Tây Lý trở về, bận tối mày tối mặt; riêng Kỷ Tây hôm nay không phải vào quân doanh báo cáo, sáng sớm đã chờ trong sảnh trước, Trần Ngộ Bạch dắt Kỷ Tiểu Ly tiến vào, hắn đứng dậy đón, cười nói: "Đến rồi sao!"

 Tiểu Ly đã lâu không gặp hắn, mặt mày hớn hở gọi "Kỷ Tây ca ca!"

 Thiếu chút nữa Kỷ Tây đã vươn tay ra xoa nàng đầu, khó khăn lắm mới nhịn được, tay nắm thành quyền giấu trong tay áo, gật đầu cười với nàng.

 Ý cười trước mắt rất rõ ràng, quốc sư đại nhân nhìn mà không thế nào thoải mái, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn phu nhân hoạt bát một cái.

 Kỷ Tây thấy được, ý cười càng đậm, dịu dàng nói với muội muội: "Vương phi nương nương chờ muội ở Nam Hoa viện, mau đi đi, đừng để nương nương đợi lâu."

 Tiểu Ly vừa nghe liền như tên bắn, giãy khỏi tay phu quân nhà nàng, nhấc làn váy chạy vào. Quốc sư đại nhân bị nàng cứ thế không quay đầu bỏ lại, âm thầm nghiến răng, Kỷ Tây khẽ cười nói: "Phụ thân đang chờ ở thư phòng, mời vào —— em rể."

 Quốc sư đại nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng cũng biết không thể tránh vị anh rể này được.

 Hôm nay Kỷ Đình cố ý không đến quân doanh, sáng sớm đã ngồi ở thư phòng của chính viện, lúc này ông không "rèn luyện" võ nghệ cùng con rể, sai người dâng trà, ba người cha - con - con rể ngồi xuống, ông nhìn con rể, trầm giọng nói: "Hai ngày nay hoàng thượng vẫn không lên triều, chúng thần trong triều bàn tán rất nhiều. Hơn nữa sau đó, Đại hoàng tử điện hạ lại còn đến Hán Trung."

 Kỷ Đình chỉ nói như thế, ba người ở đây đều rõ ý còn ẩn trong lời của ông.

 Rốt cuộc hậu cung đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tất cả thị vệ và cung nữ có mặt hôm đó đều bị tru diệt không sót một ai, chút tin tức cũng không truyền ra. Mặc dù là Trấn Nam Vương, cũng chỉ mơ hồ nghe nói lúc ấy điện Thiên Mật bị tắm máu, chỉ một mình Thái hậu Đoan Mật còn sống, nhưng cũng được báo là nhiễm bệnh nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách.

 Mà ngày ấy, đại quân ngoài thành lại xôn xao, tộc Thiên Mật tụ tập, có lòng bất chính, đều bị hoàng thượng hạ lệnh giết không còn một mống, bộ tộc Thiên Mật gần như bị tiêu diệt.

 Biến động bất ngờ đến mức này, hoàng thượng lại không lên triều suốt hai ngày, nói là nhiễm phong hàn, nhưng tình thế lúc này lại quá kỳ lạ —— mấy tháng trước Nhị hoàng tử điện hạ vừa bị lưu đày đến Ung châu, cả đời này không được trở về kinh thành. Trước mắt Thái hậu Đoan Mật bị giam lỏng, bộ tộc Thiên Mật bị nhổ tận gốc, đúng lúc này bỗng nhiên Đại hoàng tử điện hạ lại đến Hán Trung xa ngoài ngàn dặm . . . . . . Hoàng thượng trở bệnh, khó tránh việc khiến người ta suy đoán có phải sắp thay đổi triều đại rồi không.

 Loại chuyện bí mật quan trọng này của triều đình, không tiện thảo luận trong cuộc gặp bình thường của cha vợ và con rể, huống chi là Trấn Nam Vương cùng quốc sư đại nhân.

 Trong lòng Trần Ngộ Bạch thoáng do dự, vẫn chưa nói gì.

 Kỷ Đình lại nói tiếp: "Sau khi Đại hoàng tử điện hạ đến Hán Trung, hẳn qua năm trở về hoàng thượng sẽ ban đất phong, sắc phong làm Vương. Nhị hoàng tử cũng được phong cho mảnh đất Ung châu. Nay trong cung, hoàng tử đã trưởng thành chỉ còn Lục hoàng tử điện hạ, lại là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, nhà bên mẹ hiển hách, tương lai ——" Kỷ Đình dừng một chút, "Ta biết ngươi và quốc chủ Đông Lâm quốc có giao tình, nếu biết rõ người đó, vì sao lại nhiều lần thúc đẩy việc Lục hoàng tử đi sứ? Hoàng thượng luôn tin tưởng ngươi, nếu nghe theo lời ngươi nói, thật sự phái Lục hoàng tử đi sứ, lỡ như gây ra chút sóng gió gì, về sau ngươi phải xử lý thế nào?"

 Ý ông chính là thế này!

 Cục diện hiện nay khó lường, Kỷ Đình không hỏi thăm hay mượn sức, chỉ nhắc nhở hắn đề phòng cẩn thận.

 Trần Ngộ Bạch cúi mắt.

 Quốc sư đại nhân luôn không thích nể tình, cao ngạo trong trẻo, cũng không để hoàng tử và thần tử quan trọng vào mắt, hầu như ai cũng đắc tội. Nhưng kỳ thật hắn càng như thế hoàng đế càng yên tâm —— thần tử cô độc, không kết bè kết phái, không cánh chẳng thể bay, chỉ nguyện trung thành với một mình hoàng đế, không thể tốt hơn.

 Nhưng thần tử cô độc, có dễ làm đâu? Như Trần Ngộ Bạch, nếu có sơ suất, hoàng đế không vui, người bình thường chịu ghẻ lạnh của hắn sẽ bước đến đá hắn một cái, mất chỗ dựa thì bị dèm pha mà.

 Trần Ngộ Bạch vốn đã không cần, sau lại thành quen.

 Nay đột nhiên lại có một vị trưởng bối quyền cao chức trọng nghĩ suy lo lắng, nhắc nhở khuyên nhủ hắn. Trần Ngộ Bạch chấn động trong lòng, đột nhiên như trở về lúc lão quốc sư đại nhân còn sống, có chỗ để dựa vào.

 Giọng hắn trầm xuống vài phần, đáp: "Lục hoàng tử điện hạ có xuất thân cao quý, lại được Nhị hoàng tử điện hạ dốc lòng dạy bảo nhiều năm, nay chỉ thiếu uy tín và kinh nghiệm. Đông Lâm quốc dồi dào dũng mãnh, nếu có thể kết tình hữu nghị, với Lục hoàng tử điện hạ, đó chính là công lớn."

 Đứa trẻ thoạt nhìn xinh đẹp lại ham chơi đó đã sắp mười sáu tuổi rồi.

 Đại hoàng tử điện hạ dũng mãnh đứng đầu kinh thành khi mười sáu tuổi, nay đã có vợ đẹp con yêu vui quên trời đất, Nhị hoàng tử điện hạ kế tục lệnh bài Thanh Long khi mười sáu tuổi cũng đã ẩn nơi rừng núi, truyền thuyết kế tiếp ở kinh thành, nên bắt đầu viết từ Lục hoàng tử điện hạ rồi.

 Thời thế tạo anh hùng, từ lúc áp tải quân lương đến Tây Lý, quốc sư đại nhân đã mạnh mẽ đá một cú đẩy Lục hoàng tử vung vẫy cây búa nhỏ vào thời thế mới.

 Việc này Trần Ngộ Bạch vốn chưa bao giờ giải thích với bất kỳ ai, trong lòng hoàng đế lập tức hiểu được, ngay cả Lục hoàng tử điện hạ cũng chỉ nghĩ hắn lấy việc công báo thù riêng, nay hắn lại thấp giọng cung kính nói rõ, bởi vì Thái Sơn đại nhân trước mắt đã gả con gái cho hắn, lại bởi vì lo lắng cho cuộc sống bình an hạnh phúc của con gái, đặc biệt nhắc nhở hắn.

 Trần Ngộ Bạch nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có hôm nay: hắn lại có thể hưởng lợi từ cha vợ.

thật đã cưới được người vợ tốt.

 Dù Quốc sư đại nhân chưa cười, vẻ mặt cũng đã dịu dàng chướng mắt không thôi, trong lòng Kỷ Tây khó tránh chán ghét, kiềm chế không được, cất giọng thản nhiên góp chuyện: "Quốc sư đại nhân thề làm thần tử cô độc, nguyện ý trung thành quả rất đáng khâm phục, nhưng chúng ta thân là người nhà của Tiểu Ly, không mong muội ấy giàu có vinh quang, chỉ mong muội ấy bình an."

 Là muốn nhắc việc trước đó vài ngày Tiểu Ly bị hoàng đế tước đoạt danh xưng cáo mệnh phu nhân.

 Kỷ Đình luôn không nhúng tay vào việc riêng của nữ nhân, lúc này cúi mắt uống trà vờ không nghe thấy, mặc cho bọn hắn so chiêu.

 Quốc sư đại nhân cười ung dung nhàn nhã, thành khẩn nói: "Anh vợ nói thế tại hạ ghi nhớ trong lòng, về sau sẽ săn sóc che chở phu nhân ổn thỏa, không khiến anh vợ phải phí sức lo toan."

 Vốn chỉ có vẻ mặt chói mắt, lúc này giọng điệu dịu dàng và ý trong lời lại chói tai, khóe miệng Kỷ Tây nhếch lên, một câu cũng không nói được.

 **

 Vị phu nhân có người nhà tài giỏi kia, lúc này đang ở trong viện Nam Hoa ăn bánh mứt táo nàng thích nhất.

 Bánh mứt táo là một trong những món điểm tâm sở trường của viện Nam Hoa, từ nhỏ Tiểu Ly đã rất thích ăn, hôm nay vì biết nàng trở về mà cố ý chuẩn bị, Thiến di tự mình xuống bếp, chưng đủ thời gian, khi bưng lên vẫn còn ấm nóng, hương vị vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tiểu Ly hai tay cầm hai cái, ăn thỏa mãn không thôi, mắt cũng nheo lên.

 Trấn Nam Vương phi đã lâu không gặp nàng, ở bên cạnh nhìn nàng ăn không chuyển mắt, khi lại dịu dàng đưa cho nàng một chén trà nhỏ.

 "Coi con ăn dính tùm lum, hư không này!" Trấn Nam Vương phi lau lau khóe miệng cho nàng, dịu dàng trách móc: "Ở trước mặt phu quân con cũng như vậy sao?"

 Tiểu Ly cười tủm tỉm, không phủ nhận.

 Vương phi phát sầu thở dài, "Sao gả cho người ta xong con lại càng ngày càng không biết quy củ vậy? Phủ Quốc sư không có trưởng bối trói buộc con, con cũng không nên như vậy, sẽ khiến người ngoài chê cười phu quân của con."

 Tiểu Ly nghe, vội vàng nuốt một ngụm cuối cùng xuống, lấy khăn ướt lau sạch ngón tay, khép tay áo ngồi yên, trong khoảnh khắc liền thể hiện bộ dạng tiểu thư khuê các dịu dàng lương thiện trong trẻo lịch sự.

 Vương phi nương nương bị bộ dạng lanh lợi này chọc cho bật cười, vẫy tay cho nha hoàn hầu hạ lui ra, bà thân thiết nhỏ giọng hỏi nữ nhi: "Tiểu Ly, các con thành thân cũng đã lâu, con cũng đã có quỳ thủy. . . . . .bụng con đã có tin tức gì chưa?"

 Kỷ Tiểu Ly lắc đầu, nói lại lời ‘con cháu do trời’ của Trần Ngộ Bạch cho vương phi nương nương nghe.

 Vương phi nương nương biết rõ nội tình, đương nhiên là cảm động không thôi, nhưng trước mắt nam nhân sẽ còn thê thiếp, năm rộng tháng dài, nữ nhân không con chung quy vẫn không thể có chỗ dựa, năm đó bà đã vất vả thế nào mới có được Kỷ Nam, nay liền lo lắng cho Tiểu Ly gấp bội.

 Bà tỉ mỉ dặn dò Tiểu Ly rất nhiều, Tiểu Ly nghe mà gật đầu không ngừng, dọc theo đường trở về nàng vẫn suy nghĩ không thôi.

 Hôm nay tâm tình Trần Ngộ Bạch tốt vô cùng, nhưng nhìn phu nhân nhà hắn cả đêm đều im lặng không nói, tưởng nàng còn đang đau lòng vì chuyện của Tần Tang, buổi tối cũng không làm phiền nàng, tắm rửa xong hai vợ chồng nằm xuống, hắn chỉ ôm nàng vào trong lòng, vỗ về dỗ nàng ngủ.

 Tiểu Ly nằm trong lòng hắn, lại không giống ngày thường lui người liền ngủ rất nhanh, ngược lại cọ tới cọ lui trên người hắn.

 "Phu nhân làm gì vậy?" Mái tóc đen dài của nàng rũ xuống phủ lên mặt Trần Ngộ Bạch, lọn tóc phất qua khiến đáy lòng hắn ngứa ngáy, hắn cười ấm áp hỏi.

 Quốc sư phu nhân đặc biệt đúng lý hợp tình đáp: "Ta muốn sinh một đứa trẻ!"

nói xong nàng liền vươn tay kéo quần áo hắn, ban đầu Trần Ngộ Bạch nằm thẳng người, híp mắt hưởng thụ chuyện vui từ trên trời rơi xuống, cả người đang hồ hởi, âm mưu quỷ kế đầy mình, lại nghe nàng vừa hổn hà hổn hển làm việc, vừa dịu dàng an ủi: "Vương phi nương nương nói, ta có ba ca ca, về sau phủ Trấn Nam Vương nhất định sẽ con cháu đầy nhà, dù con của chúng ta ngốc như ta cũng không sao, sẽ để nó kết thân cùng phủ Trấn Nam Vương —— trước mắt Nhị tẩu đã có mang! Nhị ca thích ta như vậy, nhất định cũng sẽ thích con của ta!"

đang nghĩ nên diễn tiểu thuyết loại gì, quốc sư đại nhân cười lạnh không thôi: đương nhiên là thích, còn thích, vô, cùng, nữa kìa!

 Bất quá muốn hai mươi năm sau con của hắn gọi Kỷ Tây là "Phụ thân"?

 Nằm mơ!

hắn cười lạnh, người trên thân lại nhiệt tình như lửa, tay nhỏ bé mềm mại không xương đốt lửa khắp nơi, nơi quan trọng của Trần Ngộ Bạch bị nắm lấy, miệng "ưm" một tiếng, với tay kéo nàng lên hôn nồng nhiệt.

 Tiểu Ly muốn sinh đứa nhỏ, đương nhiên sẽ vô cùng phối hợp, hai tay hai chân quấn chặt trên người hắn, nũng nịu thở phì phò, kề sát vào tai hắn đắc ý tranh công: "Vừa rồi lúc chúng ta gần đi, nhị ca đã đồng ý rồi!"

 ". . . . . ." Quốc sư đại nhân đang ý loạn tình mê tay chân và dưới thân đều vội vàng, thuận miệng hỏi: "Đồng ý cái gì?"

 "Kết thân đó! Nhị ca đã hứa với ta —— ca ấy sẽ đi trước chúng ta sinh một trai một gái, chúng ta cũng theo sau sinh một trai một gái, như vậy mặc kệ chúng ta sinh con trai hay con gái, đều có thể cùng kết thân! Hai ta đã giao hẹn rồi!"

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu phụ trẻ thoải mái đỏ bừng lên, tràn đầy vẻ "Ta thông minh chứ? Ta lợi hại không? Chúng ta có thể yên tâm sinh con rồi đúng không?".

 "Kỷ, Tiểu, Ly!"

 Vốn nên là đêm đông dịu dàng uyên ương đan chéo cánh mà ngủ, trong không trung của quý phủ quốc sư lại vang lên tiếng rống giận dữ quen thuộc . . . . . .

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_36 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .